Chúng ta thật sự đi tìm cái gì trong cuộc sống?
Hãy tưởng tượng, chúng ta ngồi một mình trong bóng tối, xung quanh không có ai, không có ánh đèn đường, không có bóng đèn led xanh xanh đỏ đỏ của cục sạc dự phòng. Thứ phát sáng, nếu có, lúc này đó là bầu trời đầy sao. Nhìn lên cao, có bao giờ chúng ta tự hỏi, suốt những năm tháng của đời mình chúng ta đã truy cầu cái gì chưa? Nó thực sự xứng đáng với thời gian chúng ta bỏ ra?
Sẽ có người nói, tôi tìm là một tình yêu đích thực, một mối quan hệ có thể đi đến hôn nhân. Rồi cũng có người nói, tôi muốn mua một chiếc xe ô tô mới, tôi làm và tiết kiệm vì mục tiêu đó. Những cái đích đến đó chung quy lại đều hoàn toàn chính đáng. Nhưng hãy thành thật một chút, các bạn có cho đó là cái thật sự mà tâm hồn của bạn tìm kiếm hay không?
Tôi là người luôn đặt mục tiêu ngắn hạn, nhưng luôn suy nghĩ về dài hạn. Những mục tiêu gần giúp tôi dễ dàng thực hiện và thành công, còn thứ dài hạn mang đến tầm nhìn, nó cũng đòi hỏi kinh nghiệm sống và kiến thức nữa. Thỉnh thoảng định hướng đó khiến tôi tồn tại, cảm thấy hài lòng để sống tiếp.
Có thể bạn thấy buồn cười khi nghe câu: "Con người là loài động vật tự hủy khi thiếu đi mục đích sống!". Tôi không đồng ý hoàn toàn, nhưng có sự đồng tình nhất định với ý của người nói. Lại trích tiếp ở đâu đó: "Đời là bể khổ!". Đúng vậy, nhưng người ta cũng không đề cập một vế khác của vấn đề, có khổ thì cũng có sướng. Cuộc sống không bao giờ thiếu áp lực đè nặng cả. Lúc thì thiếu tài chính, lúc bạn sẽ bị ốm đau, gia đình không hòa thuận, ba mẹ la rầy... rất nhiều và rất nhiều thứ để lo lắng.
Bạn phải sống vì một thứ gì đó, một thứ mà bạn phải tự tìm ra, tự cho là có ý nghĩa. Tôi luôn có xu hướng kích thích người khác tự tìm ra niềm vui cho bản thân, đó là cách tôi ủng hộ người đó, tạo điều kiện, gợi ý, mời chào thay vì ép buộc. Tôi không thích phải ép người khác, nó tạo cho tôi một khoảng thời gian tồi tệ. Việc người khác không nghe theo lời khuyên của bạn là bình thường, đừng bàn thêm về đúng sai, chỉ là một kiểu quan hệ trong xã hội, nó là như vậy. Tôi cũng bình thản tiếp nhận việc này nhiều năm qua.
Khi lớn lên, với nhiều thứ gặp phải, va vấp dần dần con người ta như chậm lại, tâm cũng chậm lại và bình thản hơn trước, điều này vừa có lợi, cũng vừa có hại. Lợi là việc chúng ta làm, chúng ta giải quyết vấn đề dễ dàng hơn ít sai sót hơn. Nhưng cái hại là chậm, chúng ta ít nhiệt tình, ít tò mò, ít ham thích hơn. Tuổi trẻ vẫn có cái hay của nó nếu mọi thứ có kiểm soát.
Mỗi một cá nhân sống trên địa cầu, giàu hay nghèo thì cũng không thoát ra được vòng lặp của thời gian. Mỗi ngày của chúng ta đều có 24 tiếng, mỗi tiếng thì có 60 phút, cứ như vậy đồng hồ vẫn quay dù ta có làm cái gì đi nữa. Hãy hạnh phúc vì điều đó, đừng đổ lỗi cho ai và cũng đừng đỗ lỗi cho bản thân, không có quá nhiều thời gian dành cho những thứ như vậy đâu.
Đứng trước ngã rẽ của cuộc đời, thật sự chọn con đường nào cũng khó, chọn cái nào cũng không thỏa mãn. Nếu có ai đó may mắn không cần lựa chọn, không cần nghĩ nhiều thì thật là tuyệt. Nói thật, tôi cũng không chắc về bản thân, nhiều khi muốn tung một đồng xu lên rồi mặc cho "số phận". Buồn cười là tôi lại cũng chẳng tin vào cái gọi là số phận, dù mặt ngửa hay mặt úp thì cũng chỉ là thở dài một cái rồi lại "hùng hục" chạy về phía trước.
Gần đây, tôi quay trở lại với niềm vui âm nhạc, 3 năm vừa qua mệt mỏi cày cuốc lại quên chính bản thân mình cần gì và muốn gì. Chiều thứ Bảy ngồi một mình, tự hỏi chính mình, rồi cũng phần nào đó tự tìm ra câu trả lời. Tôi cảm thấy tốt hơn mỗi ngày và sẵn sàng chia sẻ nó với bạn bè.
Tôi biết, cuộc sống không thể đơn độc, nhưng những lúc thế này thật thoải mái. Tôi sẽ cố gắng để luôn có thật nhiều khoảng thời gian vui vẻ. Tôi sẽ làm như vậy!