Tối giản (2025)

Tối giản không phải là sống khổ, mà là bớt bày vẽ cho đầu óc nhẹ đi. Không cần làm siêu nhân, chỉ cần biết mình đang làm gì và sống gọn gàng hơn mỗi ngày.

Phong cách tối giản đã được nhắc đến từ lâu qua những cuốn sách, những buổi diễn thuyết mà bạn có thể dễ dàng tìm thấy trên YouTube. Nhưng việc áp dụng nó vào cuộc sống có hiệu quả hay không lại phụ thuộc vào tư duy và kiến thức của mỗi người.

Theo tôi, để mọi thứ trở nên đơn giản, bạn phải học cách nhìn sự việc ở tầm vĩ mô trước, sau đó thu hẹp dần và tập thói quen làm việc theo trình tự. Nhìn ở tầm cao giúp bạn biết rõ mình đang làm gì, việc gì cần làm trước, việc gì nên làm sau.

Làm từng việc nhỏ, đơn giản, tuần tự giống như chạy bộ marathon 42km vậy. Nếu cứ nhìn con đường dài đằng đẵng phía trước, tâm lý rất dễ nản. Thay vào đó, chỉ cần nhìn khoảng 5–10 mét dưới chân và cứ thế mà chạy. Đường thì đã rõ rồi, chỉ cần canh sức đều và tiến bước về đích nhanh nhất có thể.

Chia nhỏ công việc không hề dễ. Phần lớn chúng ta thường bị "việc này xọ việc kia". Đang làm việc A thì lại nhớ ra việc B chưa xong, thế là nhảy qua nhảy lại. Dù ở độ tuổi nào, bạn cũng cần rèn luyện để trở nên chuyên nghiệp — lạnh lùng với cảm xúc, thậm chí là cả với chính mình.

Tôi không nhớ rõ "vĩ nhân" nào đã nói đại ý thế này: Nếu bạn đối xử với chính mình ở mức tiêu chuẩn 5 điểm, thì bạn sẽ đối xử với người khác ở mức 5 trừ đi N. Bản chất con người là ích kỷ, con số N lớn hay nhỏ phụ thuộc vào hoàn cảnh. Nó luôn biến động và khó điều chỉnh. Vậy nên, thay vì tập trung vào N, hãy cố gắng nâng số 5 ấy lên thành 9 hoặc 10. Ít nhất thì 10-N vẫn tốt hơn 5-N.

Chọn làm 1–2 việc thôi, bạn không đủ giỏi để làm hết mọi thứ đâu. Tôi năm 20 tưởng mình là superman, nhưng đến 35 thì đời tát cho không kịp trở tay. Thất bại liên tục, kèm theo đó là rất nhiều hệ lụy. Mà thật ra, đến superman còn bị đá cho lăn quay nữa là tôi.

Thu hẹp vòng tròn quan hệ. Hãy trân trọng những người đã và đang đi cùng bạn qua những gian nguy. Dù bạn có giàu lên hay gặp khó khăn tài chính, họ vẫn sẵn sàng bên bạn, vô ưu vô lo — nhân duyên hiếm có. Càng lớn, càng già, càng khó kết bạn.

Hãy để tiền bạc mua thời gian cho chúng ta. Cái gì giải quyết được bằng tiền vẫn là phương án tối ưu. Đừng làm nô lệ cho cảm xúc. Hãy bình tĩnh suy xét, tập trung vào gia đình và người thân. Đừng quá bận tâm người khác nghĩ gì. Nên nhớ, tự giải phóng bản thân cũng là một cách giảm stress hiệu quả.

Tôi đã mở Google Keep và lập danh sách những thứ mình thực sự cần dùng trong vòng một tháng. Những món kiểu 50/50 tôi sẽ bỏ qua, xem như không quan trọng. Không cần nhiều quần áo, giày dép, đồ thời trang. Thay vào đó, tôi chọn sự ngăn nắp và sạch sẽ. Trong năm 2024, tôi đã bán hoặc cho đi phần lớn đồ đạc của mình. Với tôi, thứ gì ba tháng không đụng tới, tức là không còn hữu dụng — nên thanh lý.

Thỉnh thoảng tôi nghĩ: lúc 40 tuổi có lẽ sẽ là khoảng thời gian đẹp nhất. Khi tan làm về, vợ tôi ở nhà chờ tôi. Khi về quê gặp ba mẹ, thấy họ vẫn tỉnh táo, lao động với nụ cười trên môi. Nhiều khi như vậy là đủ, là trọn vẹn, không mong gì hơn. Tôi chúc mọi người cứ mạnh khỏe thêm vài chục năm nữa. Những thứ khác cũng chỉ là thứ yếu, đúng không ạ?

Anh Tran Phantom
© 2016-2025