Thời gian luôn là vấn đề của bất cứ ai. Lúc nào chúng ta cũng cảm thấy không đủ, một phần cũng bởi sự tham lam. Tham công tiếc việc, tham lợi ích, tham sự thăng tiến, tham vị thế xã hội. Đó là bản chất của con người, vì nếu không có tham lam, con người khó mà có những tiến bộ như ngày nay. Thỉnh thoảng sự tham lam giết chết ta một cách bất ngờ và đương nhiên ai cũng sợ cái chết.

Một mâu thuẫn vô cùng lớn tồn tại trong tâm của mỗi người vào mỗi sáng thức dậy, nếu ta không làm thì tương lai chắc chắn rất mờ mịt, nhưng sâu thẳm bên trong ta lại sợ một cái kết không tốt đẹp, ta sợ như công giã tràng. Giống như yêu một người, ta bị thôi thúc đến với họ nhưng cũng sợ sự đau đớn khi chia tay. Nỗi sợ càng lớn dẫn đến cản trở, sự liều lĩnh dần mất đi, đó cũng là lúc khát vọng bị bào mòn, nhiệt huyết nguội lạnh. Đáng tiếc trong mỗi đời người, ta đều phải trải qua những giai đoạn như vậy.

Thế nào là vừa đủ, thế nào là cuộc sống cân bằng vẫn khiến bản thân tôi khó có lúc nào thôi tự hỏi bản thân mình. Ngày xưa khi quen bạn gái cũ thỉnh thoảng tôi cũng đổ lỗi cho cô ấy là phiền toái và chiếm hết thời gian của tôi. Sau này nhìn lại, rõ ràng bản thân mình là người ích kỷ. Đã xác lập một mối quan hệ, thì xác định là phải chi thời gian cho mối quan hệ đó. Tiền bạc vật chất là quan trọng, nhưng rõ ràng thời gian là thứ quý giá hơn nhiều. Vì giàu nghèo gì thì cũng sống chừng đó năm tháng mà thôi. Điều tôi nhận ra sau bao nhiêu năm đó là bỏ thời gian cho người mình yêu thương là tối quan trọng của một cuộc sống hạnh phúc. Làm cho người phụ nữ của mình mỉm cười thật nhiều cũng là một loại thành công!

Vậy làm thế nào để tăng năng xuất lao động khi bạn chỉ có số giờ làm việc giới hạn trong ngày. Theo tôi bí quyết cũng không có gì phức tạp nằm ở 2 chữ: Tập Trung. Sự khác biệt giữa người với người cũng nằm ở chỗ này. Vì tài năng có thể giúp bạn xuất phát sớm nhưng trong 1 cuộc chạy đường dài, tính bền bỉ mới là điều quyết định.

Tiên quyết cho việc rèn luyện sự tập trung là phải có sức khỏe cả về thể chất lẫn tinh thần. Hãy tưởng tượng, bạn ngủ không đủ giấc, hay bị đau bụng, ăn uống khó khăn hoặc một trời các bệnh lặt vặt khác phát sinh khi làm văn phòng. Liệu bạn có đủ tập trung cho 1 ngày làm việc hiệu quả?! Tôi khá chắc là không rồi.

Thứ hai, tôi đã cố gắng thu gọn các công việc hiện tại, chỉ làm những việc tôi giỏi nhất, yêu thích nhất và có khả năng sinh lời cao nhất. Nếu bạn phân tán sức lực sẽ rất khó để đạt thành tựu lớn trong bất cứ lĩnh vực nào. Dù sao thì thành công trong sự nghiệp vẫn là ước vọng lớn nhất trong đời mỗi thằng đàn ông.

Thứ ba, giảm đến tối thiểu những đam mê bên ngoài công việc. Mặc nhiên ra đường chúng ta thích rất nhiều thứ, cái gì hay ho cũng làm chúng ta mê mệt và tốn nhiều thời gian, công sức cho nó. Tôi chỉ chọn 1 môn thể thao để tập luyện đó là chạy bộ và 1 sở thích cá nhân là âm nhạc để theo đuổi. Chạy bộ rất dễ để thực hiện mỗi ngày, ít tốn thời gian và "burn mỡ" nhanh nhất.

Tôi đã bán hoặc cho đi kha khá đồ đạc trong nhà những năm qua, mặc dù đã tốn nhiều tiền chi cho chúng trong quá khứ. Tiếc thì cũng tiếc đấy, nhưng tôi thấy đó là cần thiết nếu đã hướng đến một cuộc sống tối giản. Mỗi sáng thức dậy đi làm, bạn không cần phải đắn đo xem nên mặc gì hôm nay mà thay vào đó dành thời gian ăn sáng, uống cafe và thưởng thức 1 ngày làm việc.

Điều cuối cùng, suy nghĩ tiêu cực thì ai cũng sẽ có, sợ hãi cũng là một loại động lực. Triệt tiêu hết những thứ năng lượng xấu, bạn sẽ trở thành một người đáng tin cậy trong mắt người khác. Với đặc thù công việc của mình tôi không dám chắc sẽ đối xử tốt với tất cả mọi người, nhưng tôi nghĩ mình sẽ ân cần với người ở gần. Đó là điều tôi nghĩ có thể làm được. Hẹn đến bài "Think số 2" (nếu có).

Hôm nay trời nhiều mây, đi dạo phố và viết lách thật tuyệt...