Cuộc sống là những cơn sóng không bao giờ dứt, đôi khi chúng thật hài hước xô đẩy tất cả chúng ta trôi dạt tới những nơi mà chúng ta chẳng nghĩ sẽ thuộc về. Sẽ là ngu dại nếu ta khẳng định biết trước ngày mai. Nếu bạn định làm gì thì hãy làm nó ngay hôm nay thật tốt và hạnh phúc với những gì đạt được. Quá khó để biết trước được kết quả có giống như mong đợi. Mặc kệ đi, hãy chậm lại và suy nghĩ về hôm nay trước khi bước đến ngày mai.

Kẻ ngạo mạn luôn đánh trận bằng những miếng đánh trực diện và thẳng thừng. Ta cho rằng mình đủ vinh quang để nhận chiến thắng và đủ mạnh mẽ để chấp nhận thất bại? Thế giới không chỉ có thắng và thua. Đôi khi trận đánh ta không muốn thua nhất lại thất bại thảm hại và đầy đau đớn.

Cuộc đời như gió thoảng mây bay, thoáng chốc năm tháng qua đi và khuôn mặt ta cũng dần trở nên thăng trầm mà ta không hề hay biết. Bàn tay cũng chai sạn đi với những khó khăn ta phải vật lộn chốn nhân sinh. Không biết ta sẽ đi về đâu nhưng chắc rằng những người thân vẫn sẽ nhớ ta. Được rồi đó, đến lúc bỏ cái tôi qua một bên, ta sẽ về gặp họ sớm thôi.

Duyên phận như những chiếc lá rơi xuống khi ta đi bộ qua rừng cây. Có cái rơi trên nón vải chỉ chờ có cơn gió thổi qua là bay đi. Có cái lại rơi vào túi rơm một cách diệu kỳ, theo ta đi hết con đường quanh co đến cánh đồng sáng rực nơi cuối trời.

Ta cũng không khỏi có nỗi niềm ước mơ mang theo một chiếc lá. Ta hứa sẽ che chở nó khỏi những cơn mưa, những cơn gió lạnh dù ta có gục ngã ta cũng cảm thấy ấm áp vì sự lựa chọn của mình. Ta đi lang thang mãi trên cuộc đời với nhiều ngã rẽ. Thỉnh thoảng ta sẽ gặp những nơi đầy thú vị. Có người sẽ vì nơi đó, vì ai đó mà xây một toà thành. Trong lòng mỗi người cũng là toà thành như vậy. Mỗi ngày khi thức dậy nó lại được bồi đắp thêm bởi giấc mơ tối ngày hôm qua.

Cuộc sống vội vã chốn đô thị, người đông đúc ngày qua ngày nhưng lòng ta vẫn thấy cô đơn như mặt trăng lay lắt dưới đáy hồ. Đôi khi ta chỉ mong gặp được nụ cười của một khuôn mặt, lạ lùng mà thân thuộc, ấm áp dẫu ưu tư. Sống cho đáng sống, làm việc và yêu thương không buông bỏ. Liệu ta có làm được chăng?

Người lướt qua ta, thương yêu cũ, thương yêu mới, chan chứa, nước mắt, nỗi đau và niềm hứng khởi. Ta đã quá vô tình, tự mãn và thờ ơ. Những điều sai ta không bào chữa vì bào chữa cho ai chứ. Lòng ta vẫn đau như cắt, vết thương chưa bao giờ là lành cả. Ta chỉ có thể tự nhủ với lòng mình, ta sẽ chậm lại và ân cần để không phụ lòng người thêm một lần nào nữa.

Con người sinh ra với nỗi đau, ta chấp nhận nó để sống và tiến lên trong cuộc hành trình dài đằng đẵng. Những phút yếu lòng sẽ làm ta thêm cảm nhận những vết thương vốn hiện hữu. Ta không sợ thất bại, không chối bỏ vinh quang nhưng chỉ sợ đánh mất niềm tin với người mình quan tâm, yêu thương nhất. Toà thành dù giàu có hay nguy nga tráng lệ đến đâu cũng sẽ sụp đổ khi điều đó sảy ra. Hãy xem ta đau lòng đến thế nào khi không thể khiến toà thành là nơi an toàn với người. Hãy xem ta đau lòng đến nhường nào khi người bỏ toà thành ra đi. Nó mất ý nghĩa tồn tại mất rồi!

Mỗi sáng thức dậy ta lại đeo chiếc mặt nạ quen thuộc của mình. Chiếc mặt nạ làm ta cảm thấy tự tin và sáng sủa. Tự khi nào ta đã coi nó là một phần cơ thể. Thỉnh thoảng nó chiếm luôn quyền kiểm soát tâm trí ta làm ta cảm thấy mông lung như chưa từng. Nhưng rồi ta cũng quen với điều đó, sống giả dối và buông trôi. Ai nắm lấy tay ta bây giờ?

Nhiều đêm nằm nghĩ tự đặt câu hỏi rồi trả lời. Liệu ta có ích kỷ không, có. Liệu ta có lười biếng không, có. Liệu ta có lừa lọc hay không, có. Ta đã ích kỷ, lười biếng và lừa lọc để rồi thả cho những chiếc lá bay đi. Ta cũng chẳng đủ mạnh mẽ để níu kéo hay thứ tha vì ta để cái tôi lên quá lớn.

Đôi khi, ta gây áp lực cho những người ta yêu thương. Họ đáng được ta trân trọng và nhường nhịn chứ không phải sự ràng buộc tầm thường với ta. Ta lại sai và thấp hèn thêm lần nữa. Nhưng ta cũng cố chấp, nếu đã cho ta ràng buộc, ta cũng sẽ cố gắng đến cùng để sợi dây ấy vững chãi mà không buông dù tay ta có rỉ máu.

Cảm ơn những người đã đi ngang đời ta, dạy ta lớn khôn và cho ta những trải nghiệm không bao giờ quên. Ta hứa ta sẽ nhớ!

Nếu may mắn đến với ta lần nữa khi chiếc lá lại rơi trong túi rơm, ta nguyện sẽ hy sinh bản thân, cái tôi và những điều phù phiếm để giữ gìn nó. Hành trình của ta còn dài, ta sẽ đi đến khi mỏi gối và con tim ngừng đập.