Cũng sắp hết năm con trâu rồi, công việc của tôi cũng đã có nhịp điệu nhất định, tôi không muốn mình bị "cuốn" như cách đây 10 năm. Tôi muốn viết nhiều hơn một chút, có thể chỉ là để bản thân tự chiêm nghiệm, qua đó mà cải thiện tư duy hơn nữa. Hôm nay tôi viết một chút về những mảnh giấy note đang ngổn ngang trên bàn làm việc của mình.
Việc viết lên giấy tạo cảm giác "thật"
Viết tay luôn là sở thích cá nhân của tôi, dù chữ viết của tôi chỉ ở mức tạm được. Bởi vì tôi không quá chăm chút cho bề ngoài của chữ, tôi quan tâm hơn đến chất lượng nội dung. Não của tôi thích kiểu tổng hợp, hoặc viết hàng loạt các từ khóa và tìm cách liên kết chúng. Tôi không ghét kiểu viết văn chỉnh chu nhưng bản thân cảm thấy "lười" vô cực. Ví dụ như, viết bài này xong là thấy hết năng lượng ý chí rồi đó.
Được viết thật lên giấy sẽ khiến cho bộ não của bạn có cơ hội suy nghĩ lại, tổng hợp lại những ý chính, đưa ra những lựa chọn đúng đắn hơn.
Cảm giác thỏa mãn
Hãy tưởng tượng, sau khi hoàn thành 1 tác vụ, được cầm tờ giấy ghi chú, xé nó đi, ném vào thùng rác. Bạn có thấy kích thích không?
Tôi nghĩ, tâm lý đạt được thành tựu như thế này nó cũng như nhận được một tấm bằng khen vậy, nó hiện hữu, cầm được, nắm được, khoe được và nó sẽ khiến bạn thoải mái hơn trong nội tại. Tôi dám chắc cảm xúc đó nó phải hơn nhiều việc chỉ tick vào dấu check vô hồn trong Google Keep hoặc Trello.
Vấn đề với kích thước của giấy note
Đúng vậy, một tờ giấy nhỏ thì luôn có giới hạn, bạn phải viết làm sao cho vừa đủ một hình chữ nhật to không quá lòng bàn tay. Việc này đòi hỏi thùy trán của bạn phải căng ra để cố gắng tóm tắt, tổng hợp sao cho khi đọc lại thì bạn vẫn biết cần phải làm gì. Đây là một kỹ năng mà nếu rèn luyện được bạn sẽ trở nên "thần tốc" hơn trong công việc của mình, giảm thời gian để bận tâm những thứ không đáng.
Ngoài ra, bạn không thể viết một task "khổng lồ" vào trong 1 từ giấy nhỏ. Bắt buộc bạn phải học cách chia nhỏ công việc. Định luật Parkinson chỉ ra rằng, một nhiệm vụ đơn giản được thực hiện trong khoảng thời gian dài cũng trở nên phức tạp và tiêu tốn hết khoảng thời gian đó. Khi thời gian phân bổ cho nhiệm vụ đó ngắn hơn, nó cũng được giải quyết đơn giản và dễ dàng hơn.
Sự hiện hữu "khó chịu"
Tôi không nói đùa đâu, những mảnh giấy nhiều màu đã khiến tôi khó chịu thật sự đấy. Nhưng đó là trước kia, khi tôi đã không biết cách làm thế nào để tập trung hoàn thành công việc. Ngày xưa còn đi học, tôi thường có xu hướng dồn mọi thứ đến gần deadline mới làm xong. Điều này làm giảm chất lượng công việc, học tập kém hiệu quả và khiến cuộc sống của tôi trở nên tồi tệ.
Những tờ giấy note phải luôn ở đó để nhắc nhở, mà đây là một sự nhắc nhở "cực mạnh". Để mở Google Keep, bạn phải unlock điện thoại, bật app hoặc bật máy tính rồi đến trình duyệt, quá nhiều công đoạn! Còn những mẫu giấy nhiều màu nó ngay đó rồi, ngay trước mặt tôi, nó thôi thúc tôi làm nhanh công việc và vất nó vào thùng rác càng sớm càng tốt.
Tôi không nói việc dùng phần mềm là không tốt. Nó thật tuyệt vời cho các dự án lớn cần nhiều người tham gia, nhưng với việc quản lý bản thân, tôi cho rằng giấy note vẫn giữ vai trò quan trọng bậc nhất.